NGƯỜI THẮP SÁNG ƯỚC MƠ TRONG TRÁI TIM NGƯỜI TRÒ NHỎ

Thứ hai - 25/11/2024 11:17
Em tên là Võ Thị Hồng Phương, là học sinh lớp 12 của trường THPT Quang Trung. Thời gian cứ trôi đi âm thầm và lặng lẽ, thấm thoát cũng đã gần 3 năm, một khoảng thời gian không dài nhưng cũng chẳng ngắn để lưu giữ hết những kỉ niệm tuổi học trò hồn nhiên, trong sáng nhất được đứng dưới mái trường mang tên vị vua áo vải cờ đào – Trường THPT Quang Trung. Nhắc đến đây, trong suy nghĩ em chợt hiện lên “Ơ, mình sắp phải chia xa mái trường này rồi à?” Nhớ ngày nào còn là một cô bé lớp 10 hồn nhiên, bỡ ngỡ, bước những bước chân đầu tiên vào một ngôi trường xa lạ, nhưng giờ đây em đã quen thuộc hết với từng ngóc ngách của ngôi trường. Hẳn là cái duyên khi em được học tập ở dưới mái trường vùng sâu vùng xa này, cơ duyên khi được khám phá nhiều kiến thức mới, tiếp thu tri thức, mà còn tìm ra được đam mê và ước mơ của bản thân mình. Mà cơ duyên đặc biệt và may mắn nhất với em là gặp được cô giáo Nguyễn Thị Hương - người cô tận tâm đã giúp em vượt qua những khó khăn ban đầu và thắp sáng, dẫn lối em đến với ước mơ của mình.
Cô Nguyễn Thị Hương và tác giả bài viết
Cô Nguyễn Thị Hương và tác giả bài viết
 
“Ơn cô tô điểm vàng son
Tỏa vầng tri thức trăng tròn ước mơ”
       Khi mới bước chân vào ngôi trường xa lạ này, cảm giác sợ hãi, tự ti luôn đeo bám em, em chẳng thể nào hòa nhập được với luồng không khí mới mẻ này. Lúc ấy, em còn chẳng biết mình giỏi những gì, mình có năng khiếu gì và học được môn gì để chọn tổ hợp học tập cho bản thân. Vừa phải làm quen với không khí mới của ngôi trường mới, vừa phải làm quen với thầy cô, bạn bè mới mà còn khám phá những tri thức và thử thách mới mẻ của chương trình học mới. Và rồi một ngày đẹp trời, may mắn em gặp được cô Phó hiệu trưởng Nguyễn Thị Hương – Người đã giúp em tìm ra được ước mơ, đam mê của bản thân.
           Cô Nguyễn Thị Hương là cô giáo dạy bộ môn Lịch sử - Phó hiệu trưởng của trường em, cô Hương chính là người thầy, người lái đò mà em luôn kính trọng và ngưỡng mộ nhất. Hơn 2 năm qua, chúng em luôn được nghe cô Hương chỉ dạy về việc học tập. Cô luôn dành những lời nói tận tâm nhất để giảng bài cho chúng em, đôi khi cô nghiêm khắc vì những cô cậu học sinh chẳng nghe lời, nhưng lần nào cô cũng nhẹ nhàng, giận chút rồi lại cho qua, cô nói “Các em cũng là con của cô, sao cô lại giận con của mình được. Dù các em có sai thì cô cũng chỉ dạy dỗ chứ có cô giáo nào lại không quan tâm đến học trò của mình”.
       Viết tới đây bao nhiêu kỉ niệm về cô ùa về trong trái tim em, kỉ niệm đáng nhớ nhất trong đời học sinh của em chắc là lúc chọn tổ hợp các môn học khi vào lớp 10. Lúc ấy em vô cùng sợ hãi và chênh vênh, còn chẳng định hướng được tương lai của bản thân, chọn đi rồi chọn lại, bỗng thầy Luân – Bí thư Đoàn trường giới thiệu cô Nguyễn Thị Hương – Phó hiệu trưởng lên tư vấn và giảng thuyết về các tổ hợp môn học. Bao nhiêu là ánh mắt nhìn về hướng cô, trong đó có một ánh mắt còn nghi ngờ, sợ hãi của một cô bé tròn 15 tuổi, chưa dám đưa ra quyết định, đó chính là em. Sau khi được nghe cô tư vấn, em vẫn còn lung lay lắm nhưng rồi cô bước xuống chỗ em và nói “Em có cần cô giúp gì không?”, khoảnh khắc ấy đôi mắt em như sáng bừng nhìn cô, ôi cô dịu dàng làm sao, cô nói chuyện, tư vấn chỉ muốn nghe mãi thôi. Sau cuộc trò chuyện, tư vấn riêng hôm đó em đã tìm ra được tổ hợp môn và định hướng ước mơ sau này, đến bây giờ nghĩ lại em vẫn luôn biết ơn đến cô và cảm ơn cô vì đã giúp em đi đúng hướng.
        Thật sự cô Hương như là người mẹ thứ hai của em, năm lớp 10 em được đảm nhận tham gia cuộc thi “Kể chuyện về Bác Hồ”, lúc lên kể em run lắm, rụt rè và thiếu tự tin nhưng khi em nhìn qua phía cô Hương, cô luôn chăm chú nghe em kể, sau khi kết thúc cô còn dành lời khen cho em. Cũng từ đó mà cô phát hiện ra năng khiếu của em là viết văn và dẫn chuyện trước đám đông với chất giọng tốt. Cô chính là người động viên em “Hãy dám bước ra khỏi vòng an toàn, hãy tự tin lên”, vì thế mà em mới tự đánh bại suy nghĩ “Tôi không làm được” trong đầu, dám tham gia vào các cuộc thi, tham gia vào câu lạc bộ Lịch sử và câu lạc bộ Tiếng anh của trường. Giờ đây em không còn thấy run sợ trước đám đông nữa, thay vào đó em luôn tự tin mình sẽ làm tốt, vì cô Hương có nói với em rằng “Ai nói gì kệ họ, vì ngoài kia còn nhiều thách thức hơn việc sợ bị người khác phán xét về mình”.
       Nhớ năm lớp 11, em gặp phải áp lực học tập và gia đình, em nghĩ rằng dường như không ai quan tâm tới mình cả, em tuyệt vọng lắm. Nhưng các thầy cô, trong đó có cô Hương đã động viên em cố vượt qua. Em bất ngờ lắm, tại sao cô lại biết vậy nhỉ? Cô trả lời dịu dàng rằng “Bất cứ học sinh nào, cô cũng tự tìm hiểu và luôn muốn giúp các em vượt qua chặng đường khó khăn trong tuổi mới lớn này cả”. Khi cô vừa dứt câu nói, em như muốn khóc thật to vì sự yêu thương của các thầy, các cô, đặc biệt là cô Hương dành cho mình.
       Hiện tại em có tham gia nghiên cứu một đề tài thuộc lĩnh vực xã hội để tham dự cuộc thi “Khoa học kỹ thuật” cấp trường, cấp tỉnh, không biết kết quả ra sao nhưng dưới sự hướng dẫn tận tâm của Cô Phạm Thị Nga và những lời hỏi thăm động viên của cô Nguyễn Thị Hương, em thầm hứa với lòng mình sẽ cố gắng hết mình để không phụ lòng của các cô - những người lái đò luôn tin tưởng người trò nhỏ này.
       Cô Nguyễn Thị Hương không chỉ là một giáo viên giỏi, mà cô còn là người truyền ngọn lửa đam mê học tập và sống hết mình với ước mơ. Cô luôn dạy chúng em rằng “Hãy sống hết mình, tự tin và nhiệt huyết với ước mơ, học tập không ngừng nghỉ noi gương Người cha già vĩ đại – chủ tịch Hồ Chí Minh”. Lời dạy của cô luôn khắc ghi sâu vào lòng của mỗi học sinh nhỏ chúng em. Lời dạy ấy như ngọn đèn được thắp lên soi đường chỉ lối cho những cô cậu nhóc 17 tuổi đi đến chân trời mới, chạm tay vào ước mơ.
        Tuổi học trò là cái tuổi đầy đam mê khát vọng nhưng cũng chẳng kém những thử thách đang chờ những tương lai của đất nước chạm tới, có vui, có buồn, có hụt hẫn, có nhớ thương. Em rất biết ơn những người thầy, người cô đã luôn sát cánh, động viên em vượt qua khó khăn, đặc biệt là cô Nguyễn Thị Hương – người đã giúp em trở nên tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, dám bước ra chiếc vòng an toàn kia. Với sự giúp đỡ và truyền cảm hứng của cô, em đã và đang cố gắng học tập thật tốt, không chỉ để đạt được thành tích trong học tập mà còn để thực hiện những ước mơ lớn lao trong tương lai. Em mơ ước trở thành một người tốt có thể đóng góp cho xã hội, giúp đỡ mọi người, và sống một cuộc đời đầy ý nghĩa, luôn cháy với đam mê. Và em tin rằng, với sự nhiệt huyết của tuổi học trò và sự động viên của những người thầy cô như cô Nguyễn Thị Hương, em sẽ có thể đạt được ước mơ ấy.
        Nhìn lại chặng đường hơn 2 năm tuổi học trò gắn với mái trường THPT Quang Trung, em cảm thấy thật biết ơn và may mắn khi gặp được những người bạn, những người thầy cô tuyệt vời nhất, và gặp được cô giáo Nguyễn Thị Hương là người thầy đồng hành cùng em. Cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà cô còn là nguồn động lực vô giá và là tấm gương, hình mẫu lý tưởng mà em luôn muốn hướng đến. Tuổi học trò tươi đẹp có sự dìu dắt của cô quả là may mắn, nhờ đó em đã trở nên tự tin hơn, dám theo đuổi ước mơ, đam mê của chính mình. Trò nhỏ Hồng Phương cảm ơn cô giáo Nguyễn Thị Hương! Những bài học của cô trò luôn khắc ghi và những bài học ấy sẽ luôn được sáng mãi trên mỗi con đường ước mơ mà trò bước đến, những kỉ niệm cùng cô cả đời này trò cũng không bao giờ quên.
 

Tác giả bài viết: Võ Thị Hồng Phương-12a1

Tổng số điểm của bài viết là: 36 trong 9 đánh giá

Xếp hạng: 4 - 9 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây