Trong giai đoạn trưởng thành của em, có rất nhiều người đã đến giúp em thay đổi từng chút một, giúp em hoàn thiện được như bây giờ. Trong đó, người mang đến nhiều tác động tích cực đối với em nhất đó là cô Nguyễn Thị Ngọc, cô chủ nhiệm lớp 10 A2 của em. Em là một người hướng nội, có thể nói thế giới quan của em chỉ xoay quanh một vài người bạn thân quen, vì thế em rất nhút nhát, ngại ngùng mỗi khi đứng trước đám đông. Trong những năm cấp 2, em luôn là người không được xem trọng, bị mọi người đánh giá không cao vì không dám bộc lộ năng lực của bản thân cũng vì vậy mà kết quả học tập của em luôn ở mức bình ổn. Em sau đó cũng tự ti, lùi lại sau ánh hào quang của mọi người. Từ khi lên cấp 3 em đã có nhiều sự thay đổi rõ rệt. Những ngày đầu, em cũng như bao bạn khác tò mò và bỡ ngỡ, có những lúc em cảm thấy lạc lõng. Ngày đầu em vừa chuyển lớp, em đã rất bất ngờ vì tính cách của cô khác hoàn toàn so với những giáo viên khác. Cô thẳng thắn, cương trực, quyết đoán vầ còn là một người có nguyên tắc. Các bạn khác bảo rằng cô có tính cách không tốt nhưng đối với em đó là do cô muốn tốt cho các bạn, muốn răn dạy, uốn nắn những mầm non tương lai ngay từ bây giờ, mong muốn các bạn có thể trở thành một công dân tốt của xã hội. Những lần cô la mắng, em cảm thấy cô rất dễ thương. Cô không bao giờ sử dụng những từ ngữ nặng nề để nói về người khác, khi chúng em không biết gì cô cũng không vì thế mà trách phạt chúng em mà chỉ nhẹ nhàng bảo rằng: “được rồi”. Những ngày ngồi trên mái trường đối với em đều là những kỉ niệm đẹp đẽ. Cô Ngọc đến và mang cho em một ngọn lửa thắp sáng cuộc đời em, những bài giảng của cô không hề khô khan mà mang trong mình một cái tươi mới, lúc thì nhẹ nhàng như cảm giác của mùa xuân chín, lúc thì dạt dào như những cơn mưa hè xào xạc. Những câu nói của cô mang trong mình sự trừu tượng, mà không phải ai cũng cảm được cái hay và ý nghĩa nó mang lại. Cô cho em những ví dụ rất dễ thương giúp chúng em dễ dàng tiếp cận với bài học hơn.
Cô cũng rất tận tâm, cô sẵn sàng bỏ ra thời gian quý báu của mình để dạy cho chúng em, dù các bạn về gần một nửa nhưng cô không vì thế mà bỏ cuộc, cô vẫn sẽ giảng dạy dù cho lớp học ấy chỉ có một học sinh. Có những buổi xế chiều, khi mà vầng trăng đã dần hiện lên sau những tầng mây, em vẫn thấy cô một mình trong lớp kèm một bạn khác học. Cô cũng không ngần ngại lại gần chia sẽ và nói chuyện với chúng em, cho em có cảm giác gần gũi. Những lời nói, câu chuyện cô nói (kể) ra đều mang một bài học, giá trị sống đúng đắn, mang nét hiện đại không bị bó buộc bởi tư tưởng phong kiến, các bạn chê cô nói nhiều nhưng thật ra nếu về nhà suy nghĩ lại những gì cô đã nói sẽ thấy rất thiết thực. Cô không chỉ dạy về kiến thức mà đan xen vào đó còn dạy chúng em về lễ nghĩa, về những giá trị sống và cách sống của con người.
Là một người trong ngành giáo dục có tâm hồn nhiệt huyết với nghề, cô không bao giờ cho bản thân mình bỏ bê học sinh, cô lo lắng cho chúng em tất cả mọi thứ dù là nhỏ nhặt nhất. Trong các hoạt động, lao động, văn nghệ,… đều có sự đóng góp của cô trong đó, cô luôn công bằng, động viên và khích lệ chúng em bằng nhiều cách khác nhau. Cô bị bệnh dị ứng, thay đổi thời tiết thì sẽ nổi mẫn đỏ nhưng cô không ngần ngại đi cổ vũ các bạn tham gia các giải đấu thể thao, cũng không ngần ngại đưa tay xoa đầu khích lệ em, đó là điều mà em cảm thấy cảm kích nhất đối với cô. Có lẽ chính sự quan tâm, ân cần ấy đã tiếp cho em động lực em để em cố gắng từ đó hoà động, thoải mái bộc lộ cảm xúc, tính cách của em hơn . Dù có như thế nào, thì em vẫn nhớ mãi phút giây ấy, phút dây cho em thấy được đã tới lúc phải lột xác trở thành một con người mới. Chính sự nhiệt huyết của cô đã đánh thức trái tim đang ngủ say của em, khơi dậy cho em sự tự tin, cho em cảm giác bản thân được tin cậy và trọng dụng. Em cũng cảm thấy sự tốt lên và tiến bộ của bản thân. Nếu có thể so sánh em của ngày hôm nay và em của những năm cấp 2, em bây giờ đã là em của một phiên bản mới, đã hoàn thiện bản thân và có những suy nghĩ đúng đắn hơn.
“Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày”
Thầy cô là những người lái đò thầm lặng, đưa ta đi qua trên dòng sông thời gian, tuy thời gian ấy chỉ vỏn vẻn 1/3 đời người, nhưng nó đã thay đổi ta nhiều thứ, cho ta nhiều kỉ niệm đáng nhớ nhất, nhất là trong độ tuổi thanh xuân 16 đến 18 tuổi. Những năm tháng ấy như một giấc mộng dài mà ta đôi lúc có cảm giác nhớ nhung muốn quay về trải nghiệm thời học sinh một lần nữa. “Chúng em vẫn ở đây nhưng thầy đâu rồi?”, học được một ngôi trường tốt thật sự đáng quý, nhưng đáng quý hơn là ta khi gặp được những thầy cô tận tuỵ, hết lòng vì cái nghề nhà giáo - người mẹ thứ 2 và những đứa con không cùng máu mủ, luôn hết mình vì con chữ, tri thức của nhân loại. cổ nhân có câu: “ nhất tự vi sư, bán tự vi sư” nghĩa là một chữ cùng là thầy, nữa chữ cũng là thầy cho thấy sự tôn trọng của người xưa với nghề nhà giáo, một nghề thiêng liêng và cao cả. Với em, điều may mắn nhất đó là có thể được học cùng cô Ngọc, chính cô là người đã hay đổi cuộc đời của em, giúp cho câu chuyện của em được rẽ sang một hướng mới tích cực, không chỉ em mà còn nhiều bạn khác nữa. Từ khi gặp cô, em càng thấm thía hơn câu nói :” Những thầy cô giỏi nhất dạy bằng trái tim, chứ không từ sách vở”.