Cái thời áo trắng tinh khôi,
Nắng vàng nghiêng trải nhẹ bóng chiều rơi.
Tuổi thơ sao mãi vấn vương,
Bạn bè, mùa thi, bao đều khó quên.
Thầy cô lặng lẽ tháng ngày,
Chắt chiu từng chữ, từng lời dạy hay.
Phấn trắng bảng đen hao gầy,
Mái trường năm ấy, ước mơ sáng ngời.
Thương người bạn ngồi bàn bên,
Tóc mây lấp lánh, ánh mắt lung linh.
Lén nhìn rồi lại ngại ngùng,
Một lời chưa nói, riêng mình biết thôi.
Chia nhau quyển vở dở dang,
Nhìn nhau mỉm cười, lòng vui lâng lâng.
Những chiều hè nắng trong ngần,
Tiếng cười rộn rã ngập tràn sân trường.
Bạn bè ríu rít đùa chơi,
Thầy cô bước đến, giả vờ nghiêm trang.
Có lần thầy nhắc, đứng lên,
Vì mải trò chuyện quên cả giờ ra.
Thầy nghiêm nhưng ánh mắt hiền
Lời nhắc khẽ nhẹ, bao nhiêu âu lo.
Phượng hồng rợp cả sân trường,
Như là ngọn lửa, như là ước mơ.
Mỗi ngày đến lớp vui mà,
Nghe thầy giảng bài, tiếng ve rộn ràng.
Kỷ niệm đong đầy tim ta,
Những ngày bên bạn, nhớ hoài chẳng phai.